“Ai lang thang trên đường phố đêm mưa, vẫn biết rằng lòng mãi cô đơn. Từng hạt mưa mơn man trên bờ mi ai kia, để hòa tan trong tim giọt nước mắt lạnh lùng...", những ca từ trong bài hát ấy khiến tôi nhớ về những ngày mưa rơi trên phố Sài thành. Mưa Sài thành không giống như mưa trên những đồi thông Đà Lạt, bãng lãng dịu dàng và đẹp nên thơ. Mưa Sài thành gai góc, lạnh lùng và vội vã, những giọt mưa tí tách rơi thoáng qua rồi lại tắt. Phải chăng ngay cả mưa cũng bị ảnh hưởng bởi lối sống tất bật ồn ã của chốn đô thành?
Có những chiều dạo phố, mưa rơi… Nói ra nhiều người cho là tôi mơ mộng quá, và tôi đang sống một lối sống lãng mạn xa xỉ không nên có giữa cái thế giới dường chư đã lãng quên những giá trị đơn thuần. Nhưng thật ra việc thú nhận chút miên man, lãng mạn và mộng mơ của bản thân thì có gì là xấu!
Những lúc đi dạo dưới trời mưa với cái ô màu xanh nhạt che trên đầu chắc thích lắm nhỉ! Đôi lúc lại mong muốn che ô dạo quanh Sài Gòn như thế nhưng rồi lại thôi! Sợ điều gì? Phải chăng là những ánh nhìn kì quặc? Mà cũng phải, liệu có mấy khi Sài Gòn xuất hiện những cơn mưa phùn, mưa nhè nhẹ tưới mát con đường mà không hề làm ướt bước người qua.
Mưa chiều buồn bã, nhưng cũng miên man làm ấm lòng những đôi uyên ương dạo bước. Nhìn họ và mỉm cười, bạn sẽ thấy hạnh phúc thật sự đang tồn tại. Họ ấm áp choàng tay và nép mình sau những chiếc ô trong suốt xinh xinh…Một tình yêu bắt đầu.
Nhưng mưa cũng vô tình lắm, nó khiến những đôi chân lạc bước trở nên bơ vơ và trơ trọi , khiến những kẻ lãng du quên bẵng lối về. Đứa bé không nhà nằm co ro ngoài hiên vắng, không người đi qua, mặt em lấm tấm những giọt mưa, nhưng rồi tôi tự hỏi, là mưa hay nước mắt?
Và có những con đường mưa rơi mang theo kỉ niệm và nỗi nhớ về một thời đã xa. Một ông lão, mái tóc đã bạc màu với chiếc áo mưa mỏng manh dường như không che chắn được một thân thể gầy gò và ốm yếu, vẫn ngồi đấy, lặng lẽ, mong mưa… Vì sao? Phải chăng có những khoảnh khắc mà cả một đời người ta không thể nào quên, có những khoảnh khắc dù cho thời gian có bào mòn bao nhiêu kí ức, có làm tàn phai bao sắc thanh xuân vẫn không thể nào lay động cảm giác về mối tình đầu năm cũ – một tình yêu bắt đầu dưới những cơn mưa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét